TỰ BẠCH
“Thơ con cóc” em,
là chữ nghĩa chắp vần
Sự thật hóa thơ không
hề bịa đặt
Hinh tượng hóa chẳng cần chắt lọc
Nó giống cái gì,
ví với cái đó y xì
Tuy nhiên, cũng có
đôi khi
Tập các chị các
anh nói như người lớn
Cái L gọi nó là “bướm”
Cái C gọi nó là “chim”
Bị mắc lừa thì nói
ngộ tin
Cán bộ cấp trên
gọi là lãnh đạo (!)
Ngôn ngữ dùng,
thật chen với ảo
Nhiều bậc nhiều
cung
Nặng, nhẹ, tục,
thanh, bóng gió, nổi khùng
Không tiết kiệm
chút mô những lời bốp chát…
Tùy ngữ cảnh, nội
dung mà sắp đặt
Dân lành khác vua
quan, yêu quý khác hận thù
Ngôn ngữ tục tằn
để “thưa chuyện” với đứa ngu
Lời lẽ văn hoa
dành cho người lịch thiệp
Không a dua yêu đặt
điều thành ghét
Chẳng xu thời ghét tô
vẽ thành yêu
Ít nói ít, nhiều
nói nhiều
Trắng đen rõ ràng
minh bạch !
Tâm niệm một đời
cầm bút
Viết cho vui và
viết vì đời
Đảng phái mặc ai,
tôn giáo kệ người
Em như bạch tuộc
không đuôi, như diều không gió
Bông lông văn
chương thơ phú
“Con cóc nhảy ra,
con cóc nhảy vào”
Chẳng thấp hèn,
cũng chẳng sang cao
Cứ lênh đênh ba chìm
bảy nổi…
Giận thì chửi, “Ngứa
mồm” thì nói
Thích thì vỗ bụng
hoan hô
Nhỏ mặc nhỏ, to
mặc to
Với em, chẳng khác
chi “cá mè một lứa”
Chưa khái niệm thế
nào là sợ
Dù Trời sinh nhút
nhát non gan
Không bướng lắm,
chỉ hơi gàn
Và “chọc tức” vua
quan, vào hàng thượng đẳng (!)
Bởi thế mà thân
gầy cổ ngẳng
Một đời khốn khổ
đói meo
Nhưng tự hào chẳng
ăn theo nói leo
Mỗi tội “ngu”: chưa
biết cách uốn cong ngòi bút !
Hà Nội, 06-6-2013
Lê Khả Sỹ
TA TỰ TRÁCH TA
Ta tự trách ta chưa học làm thi sĩ
Mơ theo trăng và vơ vẩn
cùng mây *
Bầu rượu túi thơ láng cháng ngất ngây
Cười với hoa và vờn với liễu
Khi "lướt ngang trời", khi lả lơi õng
ẽo
Câu chữ nhẹ nhàng,
đắm đuối yêu thương
Ta trách ta cứ lủi thủi giữa đời thường
Vui niềm vui của cảnh người bình dị
Đau nỗi đau trước cường quyền áp chế
Trước rủi ro mất mát thảm sầu
Con chữ quằn lên như con giun bị xéo
Trang viết trải lòng với những lo âu !
Ta trách ta không học làm thi sĩ
Thi sĩ để làm gì khi xa lánh nhân gian ?
Ngồi làm thơ trong chớp bể mưa ngàn
Lại hóa thơ nơi cung đình múa hát (!)
Không được,
không thể nào chấp nhận được
Nếu thơ ta thoát khỏi đời thường
Thì thơ ơi ! Có cũng như không
Dẫu đang sống cũng như là đã chết !
05-11-2008
-------------------
* Ý thơ Sóng Hồng
Lê Khả Sỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét